Thứ Tư, 31 tháng 10, 2007

Đời là bể khổ. Tình là dây oan

Chẹp, suy cho cùng thì tôi cũng thấy hơi nản. Đó có thể chỉ là một trạng thái nhất thời có tính chu kì của một người không chỉ gặp những trắc trở tình ái mà cả những khó khăn trong buôn lậu (tôi đang vậy đó).

Có người đã khuyên tôi nên chứng tỏ cho nàng biết tôi cũng được nhiều người thích. Nhưng kì thực thì tôi không có nhiều bạn bè, cả bạn trai lẫn bạn gái. Và do đó tôi có rất rất ít bạn khác giới. Bạn cùng lớp thì không nói làm gì. Số phận buộc tôi phải học cùng họ.

Nói như thế, không có nghĩa tôi là kẻ "vô dụng". Tôi đã từng được một cô bé khoái đến mức chính cô ta phải thổ lộ tâm tình của mình với tôi khi tôi còn học lớp 9. Những năm cấp 3 thì lớt phớt với một hai cô. Những mối quan hệ đó không có gì đáng nói.

Tôi đã từng quan niệm rằng, nếu bất cứ một cô gái nào mà đa tình với tôi là tôi cho “chết ngay”. Nhưng khi vào đại học rồi mới thấy không đơn giản như vậy. Mới đây thôi, vào dịp trước Tết, tôi đã có một kỉ niệm đáng sợ khi giúp đỡ một cô bạn cùng lớp. Cô này có điểm trung bình học kì thấp và có nguy cơ không được thi chuyển giai đoạn. Tôi là lớp trưởng. Tất nhiên vì bạn bè, tôi sẽ giúp cô ta. Tôi đã nhiệt tình một cách vô tư khi mấy buổi tối liền đưa cô bé đến nhà các thầy cô giáo để xin xỏ điểm. Nhưng không ngờ, tôi đã bị "lạm dụng". Tôi đã rất khó chịu khi cô ta đã "lạm dụng" cái lưng của tôi để bày tỏ tình cảm của cô. Chúng tôi đã đèo nhau như một đôi tình nhân chân chính. Nói thế chắc ai cũng hiểu cô bạn của tôi ngồi ở tư thế như thế nào phía sau tôi. Nhưng ban đầu tôi vẫn tỏ ra lịch sự... Tôi đã lầm.

Khi đó tôi thực sự có một cảm giác tội lỗi. Tôi đã nghĩ đến nàng. Tôi thấy hoảng hốt nếu bỗng dưng nàng bắt gặp cái cảnh tượng ấy. Tôi nào có muốn thế. Sau hai buổi tối như vậy, tôi không thể chịu được nữa. Tôi đã quát ầm cả đường phố lên yêu cầu cô bạn ngồi cho ngay ngắn. Cô ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng phải chịu.

Sự giúp đỡ của tôi với cô bạn có kết quả tốt đẹp cho cô ta, nhưng bây giờ thì tôi thấy sợ khi tiếp xúc với ả. Đôi khi cô ta tìm cách bắt chuyện nhưng sự sợ hãi đã làm tôi phải lảng tránh. Thật hài hước !

Và tôi phát hiện ra rằng khả năng lợi dụng của tôi trong những tình huống như thế rất yếu kém.

Tôi có những “vật thí nghiệm” cho cuộc testing của mình. Nhưng thật kì lạ, tôi không muốn thế. Trong tiếng Anh, từ cuộc tình có thể dịch là match, nhưng từ match còn có nghĩa là trận đấu. Mà đã thi đấu thì thế nào cũng có kẻ bại, người thắng. Tôi có nên không khi chỉ vì chuyện của mình mà làm tổn hại đến người khác?

Quả là phiền phức. Đời là bể khổ, tình là dây oan. Thằng cha nào nói đúng thế không biết.

PtDuc (22/ 02/ 1998)

Không có nhận xét nào: