Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Kỷ niệm 1 tối thứ 7

Sinh nhật của nàng, tôi cùng cậu bạn là những người khách đến sau cùng.
9 rưỡi tối. Những người bạn khác đã về hết.

Nàng mỉm cười nhận món quà và bó hoa muộn màng từ tay tôi, khẽ khàng cảm ơn. Cậu bạn ngồi xuống ghế. Tôi ngồi xuống. Cậu bạn bắt đầu chuyện trò với nàng. Tôi bắt đầu gặm bánh. Thỉnh thoảng chen vào dăm ba câu vô nghĩa. Những chiếc bánh ngày thường tôi chúa ghét giờ ngon miệng đến lạ kì.

Đôi khi tôi đắm đuối nhìn nàng. Cậu bạn ngồi cùng phía nên không biết tôi đang nhìn nàng như thế nào. Nàng không nhìn tôi nhưng rất biết tôi đang nhìn nàng. Nàng quay sang hỏi chuyện tôi để xua đi cái nhìn say đắm ấy...

Tôi phát hiện, nàng nói chuyện với cậu bạn khác hẳn những lúc nói chuyện riêng với tôi. Ngang tàng và mạnh mẽ hơn. Nhưng thái độ bên ngoài của nàng đối với tôi chẳng khác gì đối với cậu bạn.

...Cậu bạn là người đầu tiên lên tiếng chấm dứt cuộc nói chuyện buồn tẻ, xin phép ra về. Tôi bần thần đứng dậy. Một lời cảm ơn của chủ nhà. Khách mỉm cười bước ra khỏi cửa. Cửa đóng. Một tiếng thở dài rất khẽ.

...Gió lạnh. Trời đêm lất phất mưa xuân. Cậu bạn khẽ nói, "Sao mày ngốc thế?"

Đêm 17/ 01/ 1998

Không có nhận xét nào: