Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Tôi đang tự hỏi

Tôi đã sống suốt một tuần với những ức chế khó diễn tả. Tôi đã càu nhàu với bất cứ điều gì thấy không vừa ý. Tôi phát hiện ra rằng, sự kiên nhẫn giống như một cái gì đó rất khó tiêu hóa. Tôi đã cố gắng chờ đợi theo cái cách mà tôi đã dự định trước đây một tuần.

Tôi đã không hề tiếp xúc với nàng trong suốt một tuần qua. Không ai nói với ai câu gì. Đôi khi tôi thấy nàng nhìn tôi, và đôi khi nàng thấy tôi nhìn nàng...

...Một tuần qua, tôi có cảm giác nàng có những thay đổi. Nàng điệu hơn, chăm chút đến cách ăn mặc hơn. Thật nực cười khi cho rằng sự thay đổi một phần là do cuộc nói chuyện đã diễn ra giữa nàng và tôi vào buổi tối thứ sáu tuần trước, nhưng tôi không thể không có cái cảm giác đó.

Cuối cùng thì tối hôm nay, tôi cũng đã đến gặp nàng. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi trường hợp có thể xảy ra, kể cả tình huống tôi không bao giờ mong đợi nhất. Nàng gây cho tôi cái linh cảm như vậy khi chúng tôi hẹn gặp qua điện thoại.

Nhưng thực tế lại khác. Chúng tôi nói chuyện rất cởi mở. Nhưng toàn là những chủ đề vu vơ...

Vấn đề tôi chờ đợi chỉ được nàng đề cập sau một lúc cả hai cùng im lặng rất lâu. Nàng nói rằng, nàng đã đọc tập truyện của tôi và hỏi tại sao tôi lại viết vậy. Tôi nói như sách một cách ngô nghê rằng, văn chương là bức tranh chân thực của cuộc sống. Và tôi cảm thấy mình là một nhà văn. Rồi tôi hỏi nàng thấy truyện tôi viết ra sao. Nàng bảo nàng sợ. Nàng sợ cái sự mổ xẻ của tôi. Nàng nói rằng, vào những thời điểm chúng tôi bên nhau, nàng không nghĩ như những gì tôi đã viết và hỏi làm sao tôi lại có những ý nghĩ đó. Tôi nói với nàng, tại thời điểm đang diễn ra sự kiện thì chính tôi cũng không nghĩ như vậy, chỉ đến khi nghĩ lại mới thấy được những cảm giác đó.

Tôi nói với nàng, ban đầu tôi chỉ định gửi cho nàng đọc câu chuyện, chứ không hề có ý định nói chuyện với nàng, nhưng về sau tôi đã đổi ý. Nàng nói, "Nói chuyện mới hay chứ". Và tôi thầm hiểu nàng thích cuộc nói chuyện ngày hôm ấy.

Nàng bảo, nàng sẽ thấy thoải mái hơn khi tôi là bạn của nàng. Tôi nói, tôi đã và đang là bạn của nàng. Nàng nói, nàng sẽ là bạn của tôi. Hừm, có cái gì đó giống như trò đuổi bắt vậy.

Tôi tự dưng đề nghị rằng, từ giờ nếu nàng có thời gian, tôi rất muốn nàng và tôi có dịp đi loanh quanh đâu đó uống một tách cafe và nói chuyện theo cái kiểu tâm sự vậy. Nàng đồng ý.

Tôi còn nói với nàng, tôi rất vui khi chúng tôi lại có thể ngồi nói chuyện với nhau thân mật như thế này sau những gì đã diễn ra. Nàng không nói gì, chỉ thấy có vẻ suy nghĩ lắm.

Thế rồi tôi ra về.

Còn lúc này thì sao? Tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi cho rằng nàng cần có thời gian để hiểu tôi hơn. Thứ hai, tôi cho rằng, tôi bị "xỏ mũi". Tức là nàng đã ứng xử rất khéo để đến mức tôi bị chối từ vẫn thấy vui vẻ trong lòng. Nếu đúng như vậy thì thật là đau lòng.

Tôi không hề nghi ngờ nàng. Nhưng tính đa nghi của tôi luôn làm tôi nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra. Điều đó là xấu hay tốt, tôi không muốn mổ xẻ nữa.

Tôi đã có một "trận đánh" mà theo tôi là hoàn hảo. Vậy mà tôi vẫn chưa đạt được những điều tôi muốn. Chỉ biết rằng, từ giờ tôi có thể gần gũi với nàng hơn. Và nàng luôn biết rằng, tôi vẫn đang chờ đợi.

Đêm 20/ 02/ 1998
Thành Đức.

Không có nhận xét nào: