Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Sự thất bại ngọt ngào

Tôi chỉ có thể gọi những gì đã diễn sau cuộc đối thoại chiều tối nay giữa nàng và tôi như vậy. Tôi đã không đạt được điều mình mong muốn. Điều đó có nghĩa tôi đã thất bại. Nhưng sự thất bại ấy giờ vẫn đọng lại trong tôi một nỗi ngọt ngào khó tả.

Trong suốt một tuần qua, tôi đã không tìm ra được bất cứ một cơ hội nào để thực hiện cái dự định lớn lao tôi hằng sắp đặt. Một sự chậm trễ hoàn toàn là do khách quan.

Nhưng ngày hôm nay, tôi đã làm những gì cần phải làm. Chúng đã kết thúc những tháng ngày tình cảm lặng lẽ của tôi và đẩy 4 tiếng đồng hồ chiều ngày hôm nay tôi chờ đợi nàng trở thành một kỉ niệm (có thể gọi là) buồn.

Nàng vắng nhà khi tôi đến và tôi đã chờ nàng từ 3h chiều cho đến 7h tối. Nàng trở về nhà mệt mỏi, nhưng vẫn như mọi khi tiếp tôi rất chu đáo. Nàng hỏi có chuyện gì. Nhưng tôi không thể nói. Nàng đâu ở nhà một mình. Thái độ của tôi dường như làm nàng đoán được ý định của tôi. Khi tôi đề nghị nàng đi dạo cùng tôi, nàng thẳng thắn từ chối. Tôi nói rằng tôi sẽ ra ngoài đợi cho đến khi nàng đổi ý. Nàng vẫn chối từ.

Dằng co một lúc như vậy, tôi quyết định đứng dậy. Nàng đi theo tôi ra hiên nhà và gạn hỏi. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy cổ họng mình nghẹn cứng như vậy. Tôi cảm thấy mình sẽ khóc. Tôi đã bật ra nhát gừng một loạt những dẫn dắt cho vấn đề tôi định nói để rồi bật ra một câu, "Mai hiểu tôi muốn nói gì chứ?". Nàng khẽ gật đầu xác nhận. Tôi nghẹn ngào đưa tay nắm lấy tay nàng. Nàng giật phắt ra. Và tôi linh cảm mọi chuyện coi như đã hỏng kể từ đó.

Chúng tôi bắt đầu nói. Nói đúng ra là tôi nói. Tôi đã nói lung tung không theo bất cứ một trình tự nào. Không hoa mĩ như câu chuyện tôi đã viết. Nó trần trụi và có phần thô thiển. Nhưng đại thể là cũng nói được những ý chính. Còn nàng? Nàng lặng yên nghe tôi nói.

Khi nhận ra nàng im lặng quá lâu, tôi mới đề nghị nàng nói gì đó đi. Thật thất vọng khi nàng không hề đề cập gì đến tôi. Những sự kiện đã xảy ra giữa nàng và tôi được nàng giải thích bằng sự ngẫu nhiên. Tôi hỏi về tình cảm nàng dành cho tôi. Nàng nói rằng: tình cảm ấy ở trên mức bình thường một chút, nhưng lại chưa đủ để đạt đến cái mức mà tôi vẫn nghĩ. Tôi thực sự thấy đau nhói. Điều tôi e sợ đã trở thành sự thực. Tôi đã ngộ nhận.

Có quá sớm không? Làm như thế có phải làm mất đi một tình bạn? Tôi cũng chưa hiểu nhiều về Đức,... Đó là những gì nàng nói. Tôi đau đớn quá. Nhưng có một điều tôi chú ý. Giọng nàng hơi lạc đi và hai vai hơi run rẩy khi nói ra những điều đó. Chúa ơi, nếu tôi lại một lần nữa ngộ nhận.

Nhưng vẫn có một sự ngọt ngào. Biết đâu sau này sẽ khác. Tôi chỉ còn biết dựa vào câu nói đó để mà tiếp tục nuôi niềm hy vọng giờ đây đã trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Nàng đã đề nghị tôi tiếp tục làm bạn của nàng. Tôi đã im lặng rất rất lâu để rồi chịu khuất phục trước sự mềm mại nhưng đầy sức chinh phục của nàng. Tôi đã bắt tay nàng như bắt tay trong một tâm trạng đầy mâu thuẫn. Và tôi biết nàng biết rõ điều đó.

Tôi đã thất thểu ra về trong sự thất bại ngập tràn. Hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ đã trôi qua kể từ thời điểm đó. Nhưng tôi thấy nó như đã xảy ra từ rất lâu vậy.

Ngày mai gặp nàng, tôi sẽ làm gì trong một Valentine's Day như thế? Liệu tôi có còn nên gửi tặng nàng câu chuyện tôi đã viết mặc dù những điều tôi viết đã được nói ra trong buổi tối ngày hôm nay?

Tôi sẽ không bỏ cuộc. Và nàng biết vậy.
Đêm nay, liệu nàng có khó ngủ giống tôi?

Thành Đức (13/ 02/ 1998)

Không có nhận xét nào: