Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Vô duyên

Nàng bị ốm. Tôi không biết.

Tôi gọi điện rủ nàng đi chơi. Nàng nói rằng nàng bị ốm nên không đi được. Tôi lo lắng suốt một ngày để đến khi không thể chịu nổi sự chờ đợi vội phóng xe đến nhà nàng. Nàng ở nhà một mình và tiếp tôi với một dáng điệu mệt mỏi. Tôi định sau khi hỏi thăm sức khoẻ của nàng sẽ về ngay để nàng nghỉ ngơi. Nhưng có cái gì đó níu tôi lại...

Nàng vẫn lịch sự rót nước và mời tôi ăn bánh. Vẫn tiếp chuyện như không phải đang bị ốm vậy. Tôi bỗng chẳng biết nói gì ngoài những chủ đề lãng đãng mà hình như cả nàng và tôi đều cố gợi ra để cuộc nói chuyện đỡ buồn tẻ. Tôi cố gắng tìm kiếm ở nàng một cái nhìn hướng về tôi. Nhưng chẳng tìm được điều gì. Nàng luôn nhìn ra hướng khác...

Đôi lúc cả hai im lặng rất lâu. Tôi cho rằng: đã đành tôi chẳng nghĩ ra chuyện nào để nói; còn nàng, chắc hẳn nàng chán cái sự hiện diện của tôi lắm nên mới giữ yên lặng như vậy. Có lẽ chỉ có mỗi mình tôi tự dưng đến thăm nàng như thế này...

Tôi tự thấy vô duyên, đứng dậy xin phép ra về và chúc nàng mau chóng bình phục. Tôi tần ngần giây lát trước ngưỡng cửa rồi từ biệt. Nàng cảm ơn và chào tôi.

Tôi bước xuống thang gác nhà nàng mà lòng bừa bộn. Chẳng hiểu sự quan tâm của tôi có làm nàng thấy "mệt" không nhỉ?

Thành Đức (02/ 02/ 1998)

Không có nhận xét nào: